Một hành động nhân từ
Tại một thị trấn nhỏ ở Gujarat, Ấn Độ, cha của anh John đã báp-têm trở thành Nhân Chứng Giê-hô-va vào cuối thập niên 1950. Anh John cùng mẹ và năm anh chị em là tín đồ Công giáo sùng đạo, vì thế họ chống đối niềm tin của cha anh.
Một ngày nọ, cha của anh John bảo anh đi giao một bao thư cho người bạn trong hội thánh. Nhưng sáng hôm đó, anh John bị đứt tay nghiêm trọng vì mở cái thùng thiếc lớn. Dù vậy, vì muốn vâng lời cha mình, anh quấn miếng giẻ quanh ngón tay đang chảy máu và đi bộ để giao thư.
Khi anh John đến nơi, vợ của người có tên trên bao thư đã ra nhận. Chị là một Nhân Chứng Giê-hô-va. Chị để ý thấy tay của anh John bị đứt và muốn giúp. Chị mang bộ dụng cụ sơ cứu ra, rửa vết thương bằng thuốc sát trùng rồi băng bó ngón tay cho anh. Sau đó, chị pha một tách trà nóng cho anh, và nói về Kinh Thánh một cách thân thiện trong suốt thời gian ấy.
Lúc này, sự thành kiến của anh John về Nhân Chứng bắt đầu tiêu tan. Anh hỏi chị về hai đề tài mà cha anh tin khác với anh: Chúa Giê-su có phải là Đức Chúa Trời không, và tín đồ đạo Đấng Ki-tô có nên cầu nguyện với bà Ma-ri không. Vì biết nói tiếng bản địa Gujarat của anh John, chị Nhân Chứng dùng Kinh Thánh để trả lời và tặng anh cuốn sách nhỏ Tin mừng này về Nước Trời (Anh ngữ).
Sau đó, khi đọc sách này, anh John cảm thấy đây là lần đầu tiên anh nghe chân lý Kinh Thánh. Anh đến gặp linh mục và hỏi ông cùng hai câu hỏi ấy. Ông giận dữ và ném Kinh Thánh vào anh, rồi quát: “Anh thành quỷ Sa-tan rồi! Cho tôi biết ở đâu trong Kinh Thánh nói rằng Chúa Giê-su không phải là Đức Chúa Trời. Cho tôi thấy chỗ nào bảo là không được thờ Đức Mẹ. Chỉ cho tôi xem đi!”. Anh John bị sốc vì thái độ của linh mục đến mức đã nói với ông: “Tôi sẽ không bao giờ đặt chân vào nhà thờ nữa”. Và anh đã làm thế!
Anh John bắt đầu học Kinh Thánh với Nhân Chứng, chọn sự thờ phượng thật và phụng sự Đức Giê-hô-va. Với thời gian, một vài thành viên khác trong gia đình anh cũng làm thế. Ngày nay, anh vẫn còn vết sẹo ở ngón trỏ bên tay phải, chỗ mà 60 năm trước anh từng bị đứt tay. Với lòng biết ơn, anh nhớ lại một hành động nhân từ đã thu hút anh đến với sự thờ phượng thanh sạch.—2 Cô 6:4, 6.